Em, anh chuyện tình của những người cô đơn – Phần 1

0
149

Một ly cafe sữa với vài cục đá, cô hờ hững nhìn ra xa. Anh ngồi lặng im trên tay là cốc đen đá không đường, đôi mắt xa xăm vô hồn…

Cô, là một cô gái nhẹ nhàng, tình cảm hơi yếu đuối. Cô sống một mình trong căn nhà nhỏ, cùng những vật dụng xinh xinh phù hợp với căn phòng nhỏ và con người cô. Mỗi sáng cô thường dắt chú cún con đi dạo trong công viên gần nhà mình ở để khuây khỏa tâm trạng, tâm hồn cô sẽ thảnh thơi hơn để hòa mình vào không khí trong lành buổi sáng, trong đầu cô hiện dần những ý tưởng cho cuốn truyện cô đang sáng tác dở. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, trong sáng khi chú cún cọ chân vào chiếc váy màu hồng sữa buông dài trên chân của mình. Cô để mặc nó làm gì tùy ý mà không trách móc một lời, chú cún này là quà tặng trong lần sinh nhật thứ 18 của cô mà bố cô mua tặng.

Cô còn nhớ rất rõ mình đã nhảy cẫng lên sung sướng đến nhường nào khi nhận được chú cún này nhưng niềm vui ngắn ngủi khi mà anh trai cô gặp vấn đề kinh doanh ở Mỹ khiến bố mẹ cô phải bỏ dở tất cả để ra nước ngoài giúp anh cô. Cô một mình cô đơn ở thành phố này, chỉ có chú cún là bầu bạn, cô trở nên trầm mặc hơn khi mà bố mẹ cô thông báo anh trai cô bị bệnh nặng không biết bao giờ mới khỏi cô phải tự lo cho bản thân mình. Cô được yêu thương chiều chuộng rất nhiều, sống trong một gia đình hạnh phúc mà giờ đây mỗi người mỗi nơi. Cô phải tập làm quen với việc tự lập, tự làm việc kiếm sống, tự lo cho bản thân mình, những việc mà trước đây cô được bố mẹ lo cho hết.

Anh, một chàng trai sống khép kín đầy bí ấn, sống trong một căn phòng riêng phía trên tầng thượng rộng rãi, bên cạnh giường ngủ là những bức tranh còn vẽ dang dở vương đầy màu vẽ được đặt trên sàn nhà. Buổi sáng là thời điểm anh dành cho suy nghĩ về nhiều điều trong cuộc sống và hoàn thành nốt những bức tranh, châm một điếu thuốc anh bước ra sân thượng nhả khói nhìn ra quang cảnh thành phố rộng lớn chìm trong hơi sương sớm, mái tóc gợn sóng dài không che nổi đôi mắt sâu thắm, đẹp như nước hồ thu của anh, phía xa công viên đã đông dần người đi dạo.

Trong cái công viên bé nhỏ ấy, có một điều gì đó khiến anh phải chú ý, cô gái với chú cún con đang chơi đùa rất vui, cô xinh đẹp dịu dàng trong chiếc váy hồng, mái tóc đen dài ôm gọn khuôn mặt thanh tú, trắng hồng. Nhìn vào khuôn mặt đang nụ cười mờ mờ ảo ảo ấy, anh cảm thấy lòng mình thật bình yên đến lạ, anh cố nheo mắt lại để nhìn cho rõ cô hơn, nhưng tâm trí anh đã không còn tỉnh táo sau một đêm thức trắng rồi.

Anh muốn lưu giữ gương mặt trong sáng thánh thiện ấy để vẽ một bức tranh chân dung mà anh đã mong mỏi bấy lâu nay. Bức chân dung người phụ nữ thật đẹp mà chưa bao giờ anh vẽ tiếp, sau một quá khứ quá đau buồn mà anh phải trải qua, anh không chắc mình muốn làm quen một người phụ nữ nào nữa cả.

Anh cười khẩy đồng thời dụi điếu thuốc đang hút dở và bước đi về phòng.

Cô, sau khi đã vui vẻ với chú cún con thì thong thả bước về nhà. Rót cho mình cốc cafe sữa thơm ngon, buộc gọn mái tóc rồi ngồi lên chiếc bàn làm việc kê cạnh cửa sổ nhìn ra khoảng vườn rộng, cô bắt tay viết về cuốn truyện đang cạn ý tưởng nhưng lại sắp đến hạn nộp.

Cắn nhẹ bút cô nhìn ra xa nghĩ về anh chàng cô hay gặp vào chiều tối muộn khi mà cô đi nộp những bản thảo ý tưởng về, cô để ý mình luôn là người về sau và luôn đi phía sau anh, chỉ nhìn được bóng lưng cao lớn, thân hình cân đối trong bộ quần áo bụi bặm tay khoác nhẹ chiếc balo đen, cũng cá tính như bộ đồ anh mặc. Chưa bao giờ nhìn thấy mặt anh, cô thầm nghĩ không có duyên rồi. Anh bước những bước dài chán chường như có gì u uất, tối tăm, cô cảm thấy con người ấy sao mà cô độc đến vậy, cũng như chính cô!

Cô còn để ý anh rất thích uống cafe khi thấy anh dừng lại quán tạp hóa trả tiền và lấy cafe đi một cách rất nhanh chóng, cô bán hàng dường như đã quá quen với thói quen của anh nên đã chuẩn bị sẵn trước, anh chỉ việc lấy đồ rồi đi. Anh bước nhanh rẽ vào cửa hàng bán tranh cổ kính gần chỗ cô ở, gật đầu nhẹ với cô gái bán hàng ngồi đấy rồi bước lên tầng. Thế là xong, cô tần ngần đứng lại một chút rồi bước về căn gác nhỏ của mình trong ánh đèn đường vàng hắt nhẹ xuống đường, lưng cô cũng cô đơn…

Hôm nay cũng thế, cô tần ngần một lúc, rồi như chợt tỉnh cô xốc lại chiếc túi xách trên vai và bước chậm rãi về phòng. Lúc bước qua cửa hàng tranh cô lướt nhẹ mắt mình vào như tìm một hình bóng quen thuộc, cô muốn nhìn thấy gương mặt của anh, gương mặt mà bao đêm nằm đã cố tưởng tượng ra nhưng vẫn chỉ là bóng lưng ấy.

Chuyện những người cô đơn

Đường lên phòng cô là một con dốc nhỏ với những bậc thang trải dài kéo lên ngày càng cao, đường khá hẹp chiều rộng vừa đủ cho hai người sánh bước cùng nhau. Hai bên là những bờ tường cao nhuốm màu rêu phong của thời gian, được phủ lên bởi những cây hoa giấy leo nở bông màu phấn nhạt. Những lần đi qua đây cô đều cố gắng đi thật chậm, thật chậm để có thể ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp ấy, và khi chúng tàn đi lòng cô trống rỗng như mất mát một thứ gì đó không thể chịu đựng được. Qua  99 bậc cầu thang là đến phòng cô, cô đã đếm không biết bao nhiêu lần những bậc thang này, nó như cuộc đời của cô vậy bước mãi mà không biết kết quả ra sao, một năm trôi qua đôi giày cao gót của cô đã mài nhẵn từng bậc cầu thang rất là nhiều, lúc buồn cô cũng đi, lúc vui cũng đi, lúc suy nghĩ vẩn vơ buồn chán cũng đi.

Bước lên bậc thang cuối cùng là phòng cô, phía trước là khu vườn nhỏ được chia thành nhiều ô vuông nhỏ, ngăn cách giữa chúng là những ô nhỏ bằng đá cẩm thạch để cô có thể đi dạo và chăm sóc cây cối, một khoảng đất nhỏ được trồng đầy hoa linh lan, những chỗ khác được trồng nhiều loại hoa khác nhau thêm ít những thảo mộc mà cô vẫn thích dùng để nấu nướng, bên góc là cây hoa sữa cao lớn nhiều năm tuổi cùng chiếc ghế tựa bằng mây hình tròn và cái bàn nho nhỏ.

Cô hài lòng vuốt ve những nụ hoa hồng sắp nở bung trên bờ rào gỗ mình, loại hồng leo này được cô trồng từ lúc mới chuyển đến ở và bây giờ chúng đã leo kín bờ rào leo sang cả mái vòm cổng có chiếc cửa gỗ xinh xinh cạnh những bậc thang mà cô vừa đi lên. Bờ rào này là điểm cô yêu thích nhất của cả căn nhà.

”Cạch”: Tiếng mở khóa vang lên xua tan bầu không khí tĩnh lặng tại nơi đây. Chỗ cô ở rất yên bình, an toàn và có những hàng xóm rất thân thiện vì thế nên cô đã quyết định ở lại đây lâu dài phù hợp với con người cách sống của cô. Cô thở nhẹ hài lòng khi đã về với tổ ấm nho nhỏ của mình, với tay bật chiếc công tắc cả không gian ngôi nhà hiện lên một màu vàng nhạt tươi sáng ấm áp và Bốp – chú chó nhỏ chạy ra vẫy đuôi đón cô, tiền bố mẹ cho cô trước khi đi cô đã bớt ra một ít để sửa sang lại theo phong cách vintage, đa số đồ dùng đều bằng gỗ, giữa nhà là bộ sofa bằng gỗ có phủ nệm màu vàng lên trên cùng với chiếc tivi nhỏ được đặt trên lò sưởi cô vừa xem phim vừa có thể ngắm những ngọn lửa cháy tí tách bên trong, bên phải là căn bếp gỗ đầy đủ dụng cụ nấu nướng và có một cái bàn nhỏ trải khăn ren màu trắng cùng chiếc lọ hoa xinh xắn. Bên trái là phòng ngủ, bàn làm việc cạnh cửa sổ nhìn ra vườn với phòng tắm vệ sinh lùi vào trong. Căn phòng rộng rãi, nội thất cũng đầy đủ khiến cô chẳng phải lo lắng gì.

Treo túi xách vào móc rồi thay quần áo ngủ ở nhà, cô bắt đầu nấu ăn và Bốp thì quẩn quanh nơi chân. Tối nay có món thịt kho, đậu xào, canh rau và một đĩa hoa quả thế là cô đã xong bữa.

Anh, bất chợt khựng lại trên tầng hai của cửa hàng tranh và nhìn xuống. Cô gái ấy với khuôn mặt ấy đang nhìn vào trong, tim anh đập liên hồi. Lần nào cũng thế, anh đi trước cô đi sau, anh chẳng dám quay lại nhìn cô, anh sợ điều gì vậy? Cô gái với căn nhà nhỏ tràn ngập hoa cạnh chỗ anh ở, lần nào anh cũng đứng ở tầng thượng nhìn xuống vườn hoa ấy có một cô gái nhỏ đang tận tình chăm sóc khu vườn của mình. Anh chỉ dám nhìn mà chẳng dám chào hỏi cô.

Lần này đợi cô đi về nhà anh liền theo sau, cách đủ xa để nhìn cô bước chậm rãi lên từng bậc thang, anh tựa vào tường rít mạnh điếu thuốc nheo mắt nhìn cô qua làn khói. Chiều muộn và bóng cô xiêu vẹo theo từng bước chân, anh muốn ôm bờ vai gầy ấy thật chặt nhưng không sao thực hiện được. Theo cô đến khi cô về phòng an toàn anh mới đi về, anh nằm vật ra trên giường kéo theo một tiếng thở dài não lòng rồi thiếp đi. Trong cơn mơ anh thấy mình nắm tay cô đi dạo trên bãi biển, gió lùa vào mái tóc bồng bềnh của cô và anh đưa tay gạt đám tóc tinh nghịch ấy rồi vuốt nhẹ má cô, còn cô nheo mắt mỉm cười. Sao mà hạnh phúc thế, rồi bỗng nhiên cô thả tay anh ra rồi chạy vụt đi, anh ngỡ ngàng nhìn cô biến mất, anh đau quá, nước mắt tuôn rơi. Rồi đột nhiên anh tỉnh dậy, mồ hôi vã ra như tắm, ngoảnh nhìn đồng hồ đã 12h đêm rồi, anh ngủ quên nên lúc về chưa kịp làm gì cả, vội dậy đi tắm. Tắm xong bước ra ban công nhìn xuống khu vườn ấy chỉ còn mờ ảo trong ánh sáng của đèn đường, anh mỉm cười nghĩ về giấc mơ lúc nãy rồi lắc đầu.

”Gâu, gâu,..gâu”. Tiếng chó đột nhiên sủa liên hồi, tiếng nhỏ nhưng anh nghe rõ, rồi kèm theo ”xoảng”, anh giật mình khi tiếng động phát ra ở nhà cô. Một động lực thôi thúc anh chạy xuống, đi qua đi lại trước cánh cổng với thật nhiều hoa hồng giăng kín anh do dự có nên mở ra không, thì lại nghe tiếng rên khe khẽ ở trong nhà, có vẻ rất đau đớn. Không nghĩ ngời nhiều anh mở cổng chạy nhanh vào nhà cô, một khung cảnh đau lòng hiện ra trước mắt, cô nằm vật bên chiếc bàn ăn lọ hoa vỡ tan tành, đôi mắt nhắm nghiền đau đớn, chú chó nhỏ không biết làm gì ngoài sủa một cách lo lắng.

Lại gần cô anh nhẹ nâng đầu cô hỏi nhỏ:”Em làm sao thế?”, Cô bất giác rùng mình từ từ mở mắt ra, mờ rồi rõ dần khuôn mặt góc cạnh nam tính hiện ra, với sống mũi cao, bờ môi mỏng cong nhẹ đang mím chặt, hàng lông mày chau lại rất lo lắng,”đây là ai? sao lại có cảm giác quen thuộc ấm áp đến vậy?” cô nghĩ trong đau đớn.”Tôi không sao, chỉ hơi chóng mặt một chút” cô thều thào và cố gượng dậy.

Còn tiếp