“Có những người dù đã đi xa mãi mãi nhưng hình ảnh của họ còn tồn tại trong tim chúng ta, đau đớn chẳng thể nói nên lời.”
Tình yêu này của chúng thật đẹp phải không anh? Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, trái tim em đã lạc nhịp, mọi thứ cứ như một chiếc xe không phanh thả trôi theo dòng cảm xúc. Em chẳng hề có ý định ngăn mình lại, cứ mãi hướng về anh như thế. Trong cái buổi chiều thu Hà Nội ấy, hai con người lần đầu tiên gặp nhau, em và anh, lại đứng trân trân nhìn nhau như thể đã quen từ kiếp trước. Em đã không tin vào tình yêu sét đánh cho đến khi em gặp được anh ngày hôm đó.
Mọi thứ đến với hai ta thật tự nhiên, chăng hề báo trước. Anh ngỏ lời muốn cùng em đi dạo, hai đứa cứ như thế sánh bước bên nhau mà huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời. Em vẫn luôn tự hỏi chẳng hiểu sao chúng ta lại hợp nhau đến thế, phải chăng đây là sự sắp đặt của ông trời xếp chỗ cho những con người cô đơn bị cuốn vào dòng đời hối hả giữa lòng Hà Nội như em và anh. Anh có đôi mắt thật đẹp luôn nhìn em say đắm, anh có nụ cười tỏa nắng khiến con tim em xốn xang loạn nhịn mỗi khi nhìn, mọi cử chỉ hành động của anh đều muốn cho em biết một điều rằng anh cũng đang bối rối trước em.
Cứ như vậy, tình yêu nảy nở, và chúng ta đã bên nhau được 2 năm. Quãng thời gian không dài nhưng cũng chẳng hề ngắn để hai con người xa lạ hiểu và trân trọng nhau. Chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả được tình yêu mà em dành cho anh lớn đến nhường nào, có lẽ anh cũng vậy. Đôi khi, hai đứa vẫn cùng nhau rong ruổi trên những con phố đầy lá vàng rơi, hay lướt gió trong những cuộc đi phượt lên những vùng đất xinh đẹp. Hoặc là chỉ ngồi cạnh nhau trong một quán cafe ấm cúng, anh đọc báo của anh, em xem những mẩu tin tức về thời trang của em, nhưng bàn tay anh và em vẫn luôn nắm chặt chẳng rời, cảm giác thật bình yên biết bao.
Rồi anh quyết định cầu hôn em, còn em thì quyết định trao cả cuộc đời này cho anh. Giây phút em gật đầu đồng ý, giây phút anh quỳ xuống đeo chiếc nhẫn vào tay em đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mà em từng trải qua. Anh trao em nụ hôn đắm đuối trước sự chứng kiến của nhưng người thân yêu nhất, nó không phải chỉ là chiếc hôn đơn thuần mà khoảnh khắc ấy thật thiêng liêng đối với em.
Nhưng có phải cuộc đời không thể thiếu đi những bi kịch? Ngày anh đi công tác xa, em cứ bồn chồn không yên, từ sáng trước khi bắt đầu chuyến bay em đã gọi điện cho anh, anh còn hứa sẽ về sớm, anh hứa sẽ ôm em thật chặt để bù đắp những ngày hai đứa xa nhau. Em yên lòng được một chút và luyến tiếc cúp máy để anh bước vào vòng chờ. Nhưng chỉ hai tiếng sau, em không còn tin vào tai mình khi nghe tin chiếc máy bay trong đó có anh gặp nạn, không ai còn sống – Chết lặng, xung quanh em chỉ còn lại những âm thanh trống rỗng, trái tim bị bóp chặt đến nối em chẳng thể thở nổi, không một tiếng nấc nhưng nước mắt cứ chảy ra. Mọi hình ảnh về anh như một thước phim quay chậm hiện lên trong tâm trí, ánh mắt dịu dàng của anh, nụ cười như muốn nuốt trọn mọi niềm vui trên đời… Em sẽ chẳng còn được thấy, mãi mãi không còn thấy anh như vậy nữa.
Anh luôn dạy em sống phải kiên cường, mạnh mẽ. Nhưng nỗi đau này lớn quá một mình em phải gồng gánh sao đây? Mọi người nói em điên rồi, mọi người nói em hãy quên anh đi. Đúng vậy, em nhớ anh đến phát điên và em chẳng thể nào quên anh được, ít nhất là bây giờ, khi trái tim em vẫn chưa ngừng đập một giây một phút vì anh. Em sẽ kiên cường như anh nói, em sẽ tìm một ai đó chân thành như anh để thay thế trái tim này. Những giờ đây, nếu có một cơ hội, cho dù em có mất đi tất cả mọi thứ, em cũng mong một lần anh quay về, chỉ một giây thôi…