Tôi khẽ gạt nước mắt rồi chậm rãi bước đi, mất anh rồi trái tim tôi sẽ khóa lại một mối tình buồn, rằng tôi rồi cũng sẽ quên anh nhanh thôi, như cách anh đã từng thay đổi…
Gió bắt đầu thổi, mưa cũng bắt đầu rơi, như hòa vào nỗi buồn đau mà tôi đang có.
Chúng tôi đã từng có những rung động đầu đời tuyệt đẹp nhưng bước vào cuộc sống, cả hai có quá nhiều điểm không giống nhau để rồi cuối cùng hai đứa đành phải chia xa để lại trong lòng người con gái một nỗi đau chẳng dễ dàng xoa dịu.

Lần đầu gặp anh, lúc đó em đang ngồi ở ghế đá trong công viên cùng nhóm bạn. Anh ngồi tập đàn đối diện bên kia bãi cỏ. Ánh mắt vô tình ngước lên chạm vào mắt em khiến em bối rối. Khuôn mặt, hình bóng ấy kể từ ngày đó đã in đậm trong trái tim em…
Chúng ta quen nhau từ hôm đó, em cũng không hiểu lý do gì mà anh lại để ý tới em nữa. Em chỉ biết mình có cảm tình với anh, một cách chân thành. Em nghĩ rằng anh cũng vậy, nhưng cũng không dám chắc. Tại vì nếu nhìn lướt qua, chúng em đâu có điểm gì giống với nhau đâu? Anh hoàn hảo, hơn em về tất cả mọi thứ…

Trường anh học gần công viên nên chiều nào tan học anh cũng ra đánh đàn, còn em thì chỉ mong ngóng được gặp anh, được nhìn thấy anh. Có một lần, anh mang tới cho em một cây đàn rồi hỏi “Em muốn tập chứ?”. Em ngạc nhiên một hồi lâu sau đó cũng gật đầu mỉm cười. Ngồi xuống bên em, anh cầm tay, dạy em những bước đệm cơ bản, trong đôi mắt sâu thẳm đó, có gì đó rất thu hút em. Phải, vô cùng thu hút, anh hút hồn em với diện mạo đơn giản cùng cách nói chuyện vô cùng gần gũi.
Thời gian rồi cũng qua đi, năm tháng sinh viên miệt mài học hành hai đứa vẫn bên nhau vượt qua bao khó khăn. Ngày anh ra trường, hai đứa đã ngồi lên bao nhiều kế hoạch, dự định đi làm tích góp để tổ chức đám cưới.
Thế nhưng trong cuộc đời đầy nhiều biến cố, anh ngày càng thành công trong sự nghiệp bao nhiêu thì chừng ấy thời gian anh xa cách em nhiều bấy nhiêu. Anh đi công tác khắp nơi, từ Nam ra Bắc, nhiều dự án hơn, thu nhập nhiều hơn thì anh lại càng bận rộn hơn.

Chúng ta không còn gặp nhau nhiều như trước nữa, thay vào đó là những cuộc trò chuyện qua điện thoại. Những câu chuyện đều chỉ gói gọn “Em ăn chưa?”, “Em đang làm gì đấy?”… nhạt nhẽo đầy vô vị, tâm hồn của cô gái mới lớn như em không chịu nổi sự hừ hững nhàm chán như vậy. Bỗng nhiên em cảm thấy như mình đang nói chuyện với một con người xa lạ vô cùng. Anh không còn là anh… Không còn là anh của trước kia nữa… Sự quan tâm và thời gian dành cho em, với anh giờ đây là một điều gì đó quá xa xỉ.
Chiều chiều em vẫn giữ thói quen ra công viên. Thay vì tay trong tay với anh giờ chỉ là những buổi chiều muộn dạo bước một mình và chờ điện thoại của anh. Anh quá bận rộn với những chuyến đi xa, những dự án miệt mài.
em là gì trong trái tim của anh? Một dấu hỏi rất lớn mà em không thể trả lời được. Anh kiếm được nhiều tiền, anh hào nhoáng và bóng bẩy, anh cho tôi những chiếc túi xách, bộ váy đắt tiền mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được.

Nhưng anh đâu biết được rằng thứ em cần không phải là những món quà đắt tiền. Nhiều khi em tự hỏi có phải rằng mình đã đòi hỏi quá đáng. Em đấu tranh dữ dội trong thâm tâm. Tiếp tục ủng hộ công việc của anh, tiếp tục ngóng chờ anh đi công tác triền miên và kiếm được nhiều tiền nhưng đánh đổi lại tình cảm và sự quan tâm đến em chỉ còn là một con số không vô nghĩa?
Lâu dần, tôi phát ngán về những chuyến đi xa của anh, những đồng tiền do anh kiếm được. Tôi tự hỏi với anh, có tiền là tất cả hay sao? Tiền có thể mua được hạnh phúc, mơ ước và tự do không? Từ một chàng trai bản lĩnh, thực tế trong suy nghĩ và hành động thì bây giờ, em chỉ thấy một kẻ sống vô tâm với chính người mà mình thương yêu. Hai chữ Tiền tài và Danh vọng được anh đặt lên hàng đầu. Người ngoài nhìn vào thấy ngưỡng mộ và khao khát được làm người phụ nữ bên cạnh anh, nhưng em thì chỉ thấy anh thật đáng thương khi đã vô tình bị đồng tiền đánh cắp trái tim của mình.

Trong khi anh vẫn đang nghĩ rằng đồng tiền mà anh kiếm được đang phục vụ cho chính anh thì những bất đồng quan điểm, sự xa cách lạnh nhạt, tranh cãi khi thời gian dành cho nhau không có tăng dần. Đến nỗi em phải khóc lóc cầu xin anh hãy ở cạnh em nhưng anh vẫn quyết tâm ra đi. Thực ra, em có còn yêu anh không?… Em cũng không biết rõ. Là anh quá yêu ánh hào quang hay em đơn thuần chỉ là một suy nghĩ thực tế ích kỉ chỉ biết giữ anh bên mình, muốn tốt cho cuộc sống của em sau này? Em hoàn toàn không rõ…
“Khoảng cách xa nhất không phải là khi chúng ta xa nhau, mà là khi trong tim ta không còn nhau nữa.”
Hạnh phúc lớn nhất không phải khi tới đích mà là cảm giác trên từng chặng đường đi. Rồi em phát hiện ra anh dần có những mối quan hệ khác với những cô gái xa lạ. Những cô gái xinh đẹp hơn, ngọt ngào hơn và quyến rũ hơn em. Anh chìm đắm trong những mối quan hệ đó một thời gian dài.
Em đã từng tự nhủ mình rằng sẽ phải thông cảm và thấu hiểu cho tính chất công việc của anh, sẽ là hậu phương vững chắc cho anh. Thế nhưng, những cố gắng của em dường như chỉ là vô ích. Em đau đớn nhận ra chỉ mình em cố gắng vì anh, còn anh thì không. Không những thực dụng mà còn ích kỷ và chỉ nghĩ đến bản thân. Anh dường như chỉ biết nghĩ đến niềm vui bản thân, tiền bạc và hào quang xung quanh mình.
Có lẽ giữa chúng ta không còn sự liên kết nào nữa, không còn sự tôn trọng, thấu hiểu nhau cũng chẳng hề còn bất cứ một điểm chung nào. Sự mệt mỏi cũng đến một ngày phải được rũ bỏ, việc tháo nút duy nhất trong thời điểm này có lẽ chỉ có thể là một câu nói chia tay nhẹ nhàng.
Anh sững sờ nhìn em một hồi lâu rồi lớn tiếng quát:
– Tại sao? Anh có gì không tốt? Em biết ngoài kia có hàng nghìn cô gái ước mong được ở bên cạnh anh không?
– Đó là những cô gái ở ngoài kia, họ không tiếp xúc với con người của anh nên họ không biết. Thứ họ nhìn thấy chỉ là những giá trị hào nhoáng bên ngoài của anh. Còn em thì khác, em không cần người em yêu chỉ biết đưa cho em những món quà đắt tiền mà không có thời gian bên cạnh em, em quá ích kỷ khi chỉ cần anh là một người bình thường, hàng tháng đi làm những công việc bình thường, và mình có thể gặp nhau, quan tâm tới nhau mỗi ngày. Điều đó là quá đáng lắm sao?
– Em nói hay thật đấy? Con người không bao giờ thỏa mãn với những thứ mình đang có, anh đưa tiền để lo cho gia đinh và em. Còn em chỉ muốn anh lúc nào cũng ở cạnh em, em không thể bắt anh làm thế được.
– Đúng thế, em không thể bắt anh luôn bên cạnh em – em hạ giọng. Nhưng anh đã thay đổi quá nhiều đến mức em không nhận ra con người của anh nữa. Anh không còn là người mà trước kia em đã từng dành tình yêu nữa! Anh nói rằng đừng để bản thân làm nô lệ cho đồng tiền mà hãy là người sai khiến đồng tiền phải không? Nhưng thực sự là anh đang bị đồng tiền sai khiến mình đấy!
Anh lắc đầu nhìn em bằng đôi mắt thất vọng.
– Anh thực sự không hiểu nổi em nữa… Anh không hiểu!
– Thực ra… Anh đã bao giờ hiểu và yêu em chưa? Nếu anh yêu em, anh không thể nghe em một lần duy nhất được sao?
Anh im lặng một lúc rồi lặng lẽ bỏ đi, mỗi mình tôi giữa căn phòng lạnh lẽo. Cảm giác bị bỏ rơi trỗi dậy.
“Anh không hiểu nổi em và em cũng thế.”
Phải rồi, đã từ lâu chúng ta không còn hiểu nổi những suy nghĩ của nhau thì tình yêu cũng đâu còn lý do để mà tồn tại được nữa. Nó đã chết từ lâu, chỉ là hôm nay mới là ngày nó được đi báo giấy khai tử, phải không anh?
Anh chưa trả lời câu hỏi của em, lần cuối nhìn mặt nhau giữa chúng ta cũng chỉ có những lời cãi vã. Một nỗi buồn dang dở trong em không biết đến khi nào mới có hồi kết…

Nửa năm trước, khi chúng ta hàng ngày vẫn còn vui đùa bên nhau, cùng nắm tay nhau thật chặt đi trên những con đường quen thuộc, cùng ngồi vỉa hè chụm đầu bên những ly trà chanh, những bắp ngô nướng nóng hổi. Đôi lúc bất chợt, anh hôn trộm lên má em một cái rồi thì thầm bên tai em “em thật đáng yêu, anh yêu em cũng vì lẽ đó. Thế nên đừng bao giờ hết yêu anh nhé!”. Đã một khoảng thời gian ấy, tôi thuộc từng con đường, từng viên gạch nơi mà hai đứa đã từng đi qua. Vậy mà hôm nay, khi tôi một mình ngồi lặng yên trên ghế đá, những kỉ niệm trước kia cứ hiện lên chập chờn, ngắt quãng. Trong kí ức của tôi hiện giờ, tình yêu một thời của mình sao mà nhợt nhạt đến thế. Tự hỏi lòng mình, liệu rằng anh có còn yêu em không? Bởi em vẫn nguyên vẹn như trước kia cơ mà…
…
Phố xá lên đèn, con đường quen thuộc, hàng cây quen thuộc, khung cửa sổ quen thuộc… Tất cả vẫn vậy, chẳng hề đổi thay. Một mình ngồi trong phòng, lặng lẽ trên chiếc sofa và nhìn ngắm từng dòng người qua lại. Em như trôi dạt trong cơ man những suy nghĩ vô định. Điện thoại rung lên báo hiệu tin nhắn, em mở ra, là của anh!

Em cứ ngỡ rằng anh sẽ bỏ tất cả để trở về bên em, nhưng anh vẫn không có đủ dũng cảm để bước chân ra khỏi thế giới đó. Em nở một nụ cười chua chát. Cuối cùng anh vẫn không hiểu, vẫn không hiểu thứ em cần ở anh là một trái tim chứ không phải là một thứ gì xa xôi khác…
“Anh xin lỗi, nhưng đây mới chính là cuộc sống thực sự của anh”. Tất cả kết thúc chỉ bằng một dòng tin nhắn ngắn ngủi, tình yêu trong sáng hồn nhiên em dành cho anh đã kết thúc bởi khoảng cách, suy nghĩ và quyết định của mỗi người. Em không trách anh, em chỉ trách mình đã không giữ anh được bên cạnh em lâu hơn nữa mà thôi.
“Có lẽ một ngày rồi em cũng quên anh
Ta lại trở về như lúc mình chưa đến
Nhưng lần sau gặp chắc không còn bịn rịn
Bởi mùa yêu thương đã lỗi hẹn qua rồi…
Chúng mình trở về làm người lạ từng quen
Nếu có gặp nhau anh đừng nên bối rối
Đường vẫn thênh thang bàn chân quên chờ đợi
Hé một nụ cười rồi rẽ lối người dưng…
Ánh mắt mùa xa chẳng níu một bước dừng
Cứ như vậy nhé để lòng thôi vương vấn
Và để trái tim hiểu ra đừng ngộ nhận
Thứ mà từ lâu chưa chắc thuộc về mình…’’
Cùng chúng tôi tâm sự nhiều hơn những câu chuyện cuộc đời tại đây nhé!