“Khi bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên vào một cuộc tình, đó là lúc em nhận hết về mình những tổn thương cay đắng, những xót xa ngậm ngùi mà em chưa từng nói với anh…”
Chẳng có bình yên nào mà không cay đắng, chẳng có hạnh phúc nào là vĩnh viễn trong cuộc đời vạn biến này. Và ai dám chắc một điều rằng yêu thương cho đi nhất định sẽ được nhận lại? Có những yêu thương thầm kín em giấu mãi trong lòng chưa một lần nói ra, anh cũng chưa một lần biết đến để thấu hiểu rằng thương một người không thuộc về mình là chua sót, là đắng cay đến nhường nào.
Dù biết anh không bao giờ thuộc về em, có cố gắng, có trăm phương ngàn kế níu giữ cũng chẳng có tác dụng, dù có hy sinh cả tuổi trẻ là lòng tự trọng cao vời vợi cũng không thể mang anh đến bên cạnh. Nhưng sao vẫn nặng lòng đến thế.
Thứ tình cảm em dành cho anh không đơn thuần chỉ là tình yêu mà đó là thương. Em thương anh! Thứ tình thương cho đi mà không cần đền đáp. Anh, chàng trai 27 tuổi chưa có gì trong tay, em cô gái luôn nhìn theo bóng lưng của anh, ủng hộ anh.
Hóa ra khi trưởng thành, người ta chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường giản dị bên nhau. Hàng ngày thức dậy cùng nhau vào mỗi buổi sáng, trao nhau nụ hôn tạm biệt trước khi đi làm, nấu cho nhau những bữa cơm gia đình bình dị… Nhưng sao khó quá. Anh chật vật với công việc ở ngoài khi còn đang là một nhận viên nhỏ trong phòng marketing. công việc của anh bắt đầu từ 6h sáng và ngày nào cũng đến 9h khuya mới về đến nhà. Em là cô sinh viên ngành báo, ngoài việc học cũng chỉ làm thêm vào những thời gian rảnh để kiếm thêm thu nhập.
Chuyện chẳng có gì đáng nói khi giữa anh và em bắt đầu xuất hiện những khoảng cách, những vết nứt vô hình. Công việc của anh thăng tiến hơn khi được mọi người trong công ty tin tưởng, anh ăn mặc chải chuốt hơn mỗi lần ra ngoài, thỉnh thoảng anh còn khe khẽ hát vào mỗi buổi sáng – điều mà em chưa thấy rất lâu rồi. Em vui cho anh, cho em, cho cả hai ta. Nhưng em không hỏi anh mà chỉ giữ lại những thắc mắc ấy trong lòng. Hai tháng nữa là em ra trường, em làm thêm tại một công ty quảng cáo và em sẽ được làm nhân viên chính thức sau khi có tấm bằng tốt nghiệp. Điều em mong chờ nhất bây giờ la đám cưới của hai đứa mình, em muốn được danh chính ngôn thuận gọi anh bằng chồng.
Bao nhiêu năm qua, em đã ở bên anh những lúc khó khăn nhất, kể cả những lúc anh không có một đồng trong tay. Những khó khăn vất vả của anh em là người hiểu rõ nhất, cũng là người luôn chia sẻ với anh nhiều nhất. Khi anh không có nơi ở, em chấp nhận điều tiếng gọi anh về sống chung, mặc những lời trì triết của ba mẹ, họ hàng. Em chỉ tin chắc một điều rằng chúng ta sẽ đi đến cuối con đường, mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Nhưng cuộc đời đúng là không bao giờ phẳng lặng, cũng chẳng đẹp như một giấc mơ. Ngày em cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, anh đứng từ xa nhìn em, không phải ánh mắt trìu mến như mọi khi mà là cái nhìn buồn bã, nặng trĩu tâm sự. Chạy đến bên anh, đứng đối diện với anh, hai đứa chẳng nói gì, chỉ trân trân nhìn nhau, mặc kệ những người xung quang, mặc kệ dòng chảy của thời gian. Lần đầu tiên, em cảm nhận thấy sự lo sợ trong tim mình, sợ mất anh!
Có lẽ linh cảm của em không sai, anh ôm chặt em vào lòng như dồn hết mọi tâm tư, tình cảm, yêu thương vào cái ôm ấy. Không giống cái ôm âu yến mỗi đêm em vẫn từng có, mà nó giống như một lời từ biệt:
“Ngày mai… Anh kết hôn rồi.”
“Chết lặng” – Chẳng còn một từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng của em lúc đó, nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống ướt đẫm cả bờ vai em đang dựa vào. Chẳng biết cứ như thế bao lâu. Nhưng em chỉ biết một điều duy nhất, lúc đó em đã chết rồi. Em đẩy anh ra, không đòi hỏi một câu giải thích, cứ thế bước vô hồn bước về phía trước đến anh cũng không giữ nổi em. Em cũng không để ý đến cái nhìn đau khổ và bất lực của anh mà cứ thế bước đi trong cơn bão lòng của chính mình.
Cho đến mãi sau này em mới biết, dự án mà anh đang thực hiện được chủ tịch tập đoàn rót vốn đầu tư, bởi con gái của ông ta để mắt đến anh. Anh cũng sẽ nhận được chức phó giám đốc nếu cưới cô ấy. Vậy là anh đã chọn địa vị, danh vọng, hào quang thay vì chọn em!
Đến giờ phút này, em chỉ biết thương anh, thương chàng trai của em. chẳng thể níu kéo, chẳng thể làm bất cứ điều gì. Vì thương anh nên em chấp nhận buông bỏ!