SỢ YÊU (Phần 1)

0
354

SỢ YÊU!
Sợ yêu, những yêu thương chân thành hóa đau thương…
Sợ yêu, hết lòng gìn giữ mọi thứ lại hóa tro bụi.
Rồi đến một ngày người từng thương từng yêu không còn bên cạnh…
Lúc đó chợt giật mình nhận ra, ngay cả trong khi cười, nước mắt vẫn có thể rơi… À!!! Hóa ra mình có một nỗi đau lớn đến vậy… Sợ yêu…

Sợ yêu

Từng tia sáng nhẹ nhàng di chuyển từ góc chiếc bàn trang điểm màu trắng trống không của An khẽ buông xuống mái tóc của cô, từ từ đi xuống bờ mi hình như vẫn lòng long lanh vương lại giọt nước mắt đêm qua. Căn phòng bừa bộn, mọi thứ lộn xộn không còn sự ngăn nắp hàng ngày vốn có của nó, những thỏi son văng khắp nơi, hộp phấn nằm im lìm trên sàn bật tung cả nắp, lớp bột phấn văng ra để lại một lớp bụi trắng ngà mịn màng trên nền nhà, cái kệ sách 3 tầng nhỏ xinh để những cuốn tiểu thuyết tình yêu mà An thích nhất cũng bị xô ngã.

Cô khẽ nheo mày nhìn ra cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi qua làm chiếc mành cửa màu xanh lung lay, cơn gió như muốn đưa ánh nắng vào sâu hơn chiếu sáng toàn bộ căn phòng… một ngày mới lại bắt đầu, bỏ lại mọi thứ phía sau. Bỏ lại câu nói của Mạnh Vĩ ‘‘ Anh buông tay rồi, em đi đi” câu nói khiến ngực An thắt lại, mọi thứ dường như nhòa đi, nước mắt cô lại rơi, một lần nữa. Cuối cùng anh cũng chọn rời xa cô, rời xa mối tình khắc cốt ghi tâm mà hai người đã có với nhau suốt 7 năm trời. Nếu là trước kia cô sẽ hỏi anh tại sao? Nếu là trước kia cô sẽ không ngần ngại mà chạy đi tìm anh bất kể ngày đêm mà giữ chặt lấy anh… Và nếu là trước kia, anh sẽ không nhẫn tâm để cô một mình với mớ cảm xúc hỗn độn như vậy.

Mạnh Vĩ kém cô hai tuổi, ngày mới bắt đầu quen nhau anh vẫn chỉ là một cậu bé cao ngang cô, không biết là tình cờ hay có sự sắp đặt nào đó, anh lại có số điện thoại của cô và nhắn tin vào đúng cái đêm cô chia tay mối tình đầu. Chỉ là mối tình học trò nhưng với người nặng tình như cô, đó cũng là một điều khó khăn để vượt qua. Mạnh Vĩ không nhẹ nhàng an ủi, chỉ kể cho cô nghe câu truyện cười về con voi và con kiến, không nhắc nhiều đến mối tình đầu kia của cô nhưng lúc nào cũng nói chuyện với cô từ đêm cho tới tận sáng, đến cô còn tự hỏi không hiểu sao hai người lại có nhiều chuyện để nói với nhau đến vậy. Tình cảm cứ thế tự nhiên đến như một dòng chảy ngầm âm ỉ đi vào trái tim của hai con người ấy. Cô tỏ tình với Mạnh Vĩ vào cái ngày trước khi cô đến thành phố A để học đại học, bắt đầu cuộc sống sinh viên xa nhà. Anh đồng ý rất nhanh giống như chỉ cần cô mở lòng anh sẽ đồng ý mà bên cô , che chở cho cô như vậy.
Người ta bảo tình yêu là mật ngọt chẳng sai, dù hai người yêu xa nhưng lúc nào cũng tràn ngập yêu thương. Buổi sáng cùng gọi nhau dậy đi học, buổi tối lại cùng nhau nói những câu chuyện bất tận trên trời dưới bể không có điểm dừng. Hình như hai người sinh ra là để cho nhau, An nghĩ vậy. suốt quãng đi học xa nhà, An chỉ mong những ngày cuối tuần để được gặp Mạnh Vĩ.
Những lúc cạnh nhau ít ỏi cô hay hỏi anh :“ Tại sao anh lại yêu em??? Tại sao lại yêu người hơn anh những hai tuổi???”. Anh thường im lặng, hoặc giả khi cô gặng hỏi anh sẽ nói : “anh không biết nữa, chỉ là anh yêu em, yêu mọi thứ thuộc về em!!!”. Đến lúc đó cô lại cười tít mắt.

Khi đi cạnh nhau, anh hay có thói quen nắm chặt tay cô, anh nói sợ cô nhỏ như vậy anh lạc mất cô thì sao. Hay khi đèo cô anh thường kéo tay cô vòng qua eo mình ôm anh thật chặt.
Hạnh phúc cứ thế mỗi ngày một lớn. Anh yêu cô nhều hơn, cô yêu anh nhiều hơn, chẳng biết nữa nhưng tình yêu của cô cứ ngày một lớn, tựa không thể sống thiếu anh.
Hai năm sau Mạnh Vĩ cũng đỗ vào một trường đại học tại thành phố A. Cô và anh thường xuyên được gặp nhau hơn, những kỉ niệm cứ như thế cũng nhiều hơn từng ngày. Những ngày anh nắm tay cô lang thang qua bao con phố, những hôm rong ruổi trên xe bus khắp chốn, như là khắp nơi ở thành phố này đều có hình bóng của hai người vậy.

Sợ yêu

Rồi chuyện gì đến sẽ đến, mẹ cô biết chuyện và tìm gặp anh. Cô không biết hai người đã nói với nhau những gì. Nhưng sau đó, anh nói chia tay và biến mất không một lí do. Cô như rơi vào địa ngục, cô tìm anh khắp nơi, cô đến phòng anh nhưng anh không có ở đó, cô đến những nơi hai người hay đến cũng không tìm thấy anh, gọi điện nhắn tin cho anh nhưng không có hồi âm, cô van xin anh quay lại, cô muốn hỏi anh tại sao? Cô muốn biết lí do để cô cũng có thể nhẹ nhàng buông tay như anh, nhưng giống như một giấc mơ, một giấc mơ đẹp có anh, có cô và khi tỉnh dậy chỉ còn lại mình cô. Đó là vào một đêm đông lạnh lẽo, cái lạnh như chẳng thể lạnh hơn trái tim cô được  nữa, cô bước đi vô hồn, đôi khi lại giật mình khi lướt qua một hình bóng nào đó giống anh, cô khóc, khóc nức nở mặc kệ mọi thứ xung quanh, mặc kệ mọi ánh nhìn của người đi đường. Một cơn mưa trút xuống, cô cũng chẳng bận tâm, cô cứ để những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống cùng những giọt nước mắt kia.
Ngày xa anh.
Cô tỉnh dậy, người không còn một chút sức lực, tiếng tít tít phát ra từ chiếc máy điện tim ở đầu giường, căn phòng im ắng đến nỗi An nghe thấy cả tiếng nước nhỏ tí tách từ chai truyền nước nhỏ xuống truyền qua sợi dây dài chậm rãi từng giọt từng giọt một. Một ánh sáng lóe lên khi tia nắng đưa qua dòng nước trong vắt ấy. Mùi thuốc khử trùng sộc vào mũi làm cô hơi khó chịu nhăn mặt lại.

“Mình đang ở đâu thế này?” cô tự vấn và cố nhớ xem tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, một chàng trai trạc tuổi cô bước vào.“ Cô tỉnh rồi à? Hôm qua trời mưa rất to, lại khuya rồi, lúc đó tôi đang trên đường đi làm về thì thấy cô nằm bất tỉnh trên đường nên tôi đã đưa cô vào đây. Cô đã thấy khá hơn chưa?” anh ta nói.
Hóa ra cả buổi chạy đi tìm anh, lại bị ngấm mưa nên cô đã bị ngất. Cô cố gắng gượng dậy: “Cám ơn anh đã đưa tôi vào đây. Anh tên gì vậy?”. Giờ cô mới để ý, anh chàng này có một đôi mắt đẹp, rất sâu và cuốn hút đôi khi lại ánh lên tia cười hiền.
“Tôi tên Hướng Hoa Cường. Tôi định gọi cho người nhà của cô nhưng hình như điện thoại của cô bị hỏng nên tôi không liên lạc được cho ai cả” nói đoạn anh ta đưa cho cô chiếc điện thoại của cô.
“Bác sĩ cũng nói tình trạng của cô không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được. cô có nhớ số điện thoại của ai không? Tôi gọi điện cho họ đến chăm sóc cô”
Cô nói ngay: “ không cần đâu, tôi cũng thấy đỡ hơn nhiều rồi, hiện tại tôi không mang nhiều tiền trong người, anh có thể để lại cho tôi số điện thoại, tôi sẽ liên lạc lại với anh”. Cô không muốn ba mẹ lo lắng, vừa nói cô vừa rút kim truyền ở tay ra và ngồi dậy.
Hoa Cường cản cô nhưng không kịp: “Cô chưa khỏe hẳn đâu, hãy nằm lại đây nghỉ ngơi thêm đi đã”.
An nhìn anh ta:”anh có thể giúp tôi thêm một việc được không?”
Anh ta nhìn cô vẻ mặt hơi khó hiểu: “giúp tôi trốn viện”
Hoa Cường không nói gì chỉ gật đầu, anh nhìn thấy được một điều gì đó trong mắt cô, đôi mắt đỏ hoe, đượm buồn. Trên suốt quãng đường cô không nói gì chỉ lặng nhìn ra cửa sổ xe, cảnh vật mọi thứ xung quanh cứ lướt qua và nhòe đi lúc nào không hay, cô cứ để nước mắt lăn xuống, mà không hề để ý Hoa Cường đang nhìn mình.
Về đến phòng cô xin số điện thoại của Hoa Cường và hẹn anh một ngày khác để trả tiền viện phí mà anh đã trả giúp cô và không quên cảm ơn anh một lần nữa về chuyện hôm qua.
Lúc chia tay An ra về, Hoa Cường có một cảm giác khó tả mà anh chưa từng thấy trước đây. Anh nhìn theo bóng An bước vào phòng đột nhiên anh muốn kéo cô lại ôm cô vào lòng. Nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua dù có hơi bất ngờ với cảm xúc của mình về một cô gái anh mới gặp lần đầu, anh gạt đi và lên xe ra về.
Ngày hôm nay nắng đẹp nhưng lại vương một nỗi buồn của ai đó.

SỢ YÊU! Có một nỗi sợ vô hình mang tên ”Sợ Yêu”. Sợ rất nhiều không sao xóa nhòa được…

Còn nữa