Anh…!
Anh đã từng ngồi đợi tin nhắn của em rất lâu, duy nhất chỉ nhắn tin với mình em, nên những khi đang nhắn tin với nhau em đột nhiên im lặng, biến mất… Anh chỉ biết ngồi đợi.
Anh đã từng trằn trọc không an lòng, không dám ngủ, không dám tắt hết điện thoại, dù đêm đã rất khuya… Vì đã nhiều giờ vậy rồi mà không thấy em lên mạng, không biết hôm nay em đi đâu.
Anh đã từng nhìn thấy em online rất lâu, rồi offline. Comment chỗ này, hay like status chỗ kia. Nhưng tin nhắn anh đã gửi vẫn còn nằm đó, không thấy em xem, càng không trả lời.
Anh đã từng cố bắt chuyện với em. Nói em điều này, hỏi em điều kia. Nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt, không quan tâm của em. Chỉ biết chấp nhận, và buồn.
Và anh đã từng một ngày không biết vào ra tường nhà em bao nhiêu lần, nhấp vào cuộc trò chuyện của tụi mình bao nhiêu lần, đọc hết những gì em viết, xem những tấm ảnh em chụp bao nhiêu lần… Nhiều đến nỗi gần như thuộc lòng tất cả.
Anh đã từng chờ đợi em rất lâu như thế chỉ để đợi em hồi âm, nghe từ em một câu nói dù là vớ vẩn cũng được, nhưng mọi sự chờ đợi của anh dành cho em hình như chỉ là vô nghĩa.
Có những đêm anh đã nhớ em đến điên cuồng nhưng chẳng thể làm gì cả, vì em đã không còn ở đó nữa. Đôi khi anh tự hỏi tim em làm bằng gì mà sao lạnh giá đến vậy?
Anh đã từng yêu em cuồng nhiệt, nhớ em vô cùng như vậy đấy.
Em đã từng là ước mơ, là mong muốn. Là nụ cười cho một ngày dài của anh. Cũng là nỗi buồn cuốn anh mỗi khi đêm về.
Em…!
Em nhất định phải yêu một người biết trân trọng em, không phải vì đôi ba lần giận hờn rồi bỏ em mà đi.
Em nhất định phải yêu một người biết cách yêu em, biết cách giữ em, nên phải là một người thực sự trưởng thành có thể chịu được cái tính khó chịu của em, chứ không phải gặp một người trẻ con lúc nào cũng ghen tuông, giận hờn khiến em phải đau lòng.
Rồi em sẽ gặp một người mà khi em buồn, họ nhất định sẽ bỏ hết chỉ để ở bên cạnh em, an ủi em. Khi yêu nhau sẽ không tránh khỏi những lần cãi vả, nhưng em nhất định sẽ phải yêu một người vì em mà chịu chấp nhận họ sai, chịu xin lỗi em trước chỉ để giữ em lại.
Nếu một ngày em muốn rời xa vì mệt mỏi, họ sẽ nắm tay giữ em ở lại, chứ không phải là hất tay em ra rồi bỏ em ở lại cô đơn, một mình.
Rồi em sẽ gặp họ, cái người mà không làm cho em phải buồn, đau lòng vì bất cứ điều gì, hãy an lòng em nhé, em sẽ không phải hối hận khi phải yêu họ đâu.
Rồi em sẽ thương đúng người, suốt đời vẫn cứ thương, cùng nhau đi cả đời vẫn không xa lìa.
Hai thế giới, anh và em chúng ta cuối cùng vẫn luôn lệch pha như thế. Người không muốn giữ, kẻ chẳng muốn buông, cuối cùng chỉ còn lại một tình yêu đã chết!
Tổng hợp