Thanh xuân ấy của chúng tôi thật đẹp

0
36

“Thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.”

Thanh xuân, thanh xuan
Thanh xuân ấy của chúng tôi thật đẹp

“An ơi! tan học về nhà tao chơi, mẹ tao có nấu chè ngon lắm”. Con bạn thân gọi với tôi từ phía sau. Chẳng cần trả lời nó cũng biết tôi sẽ không bao giờ từ chối.

Linh là tên nó, mỗi lần nhà có gì ngon nó đều gọi tôi sang. Mẹ Linh nấu đồ thì chỉ có ngon bá cháy, lần nào đến tôi cũng như một đứa chết đói, càn quét hết cái tủ lạnh nhà Linh mới chịu về. Nhưng mẹ Linh chẳng bao giờ tỏ thái độ ghét bỏ mà cô còn rất thích tôi là đằng khác. Tôi không học hành giỏi giang, lại là đứa từ nhỏ không có bố, nên cô thương tôi lắm, coi tôi như con gái trong nhà, thêm nữa con Linh ngang bướng chỉ nghe lời tôi nên nhiều khi cô cũng nhờ tôi khuyên can nó. Chắc tại phải tự lập từ nhỏ, nên tôi suy nghĩ chín chắn thấu tình đạt lý hơn, cô cũng yên tâm để chúng tôi chơi với nhau.

Năm nay chúng tôi bắt đầu vào lớp 12, là năm cuối cấp, nên sức nặng của bài vở làm chúng tôi rất mệt mỏi vừa bài trên lớp, vừa học thêm ở ngoài. Cả tuần hai đứa được nghỉ đúng một buổi chiều chủ nhật, nên chúng tôi chỉ mong ngóng đến ngày hôm đó để được nghỉ xả hơi. Cuối cùng cũng tới chủ nhật, lịch trình sẽ là tôi sang nhà Linh rồi hai đứa sẽ cùng nhau ngồi vắt vẻo ngoài cái ban công đầy cây cối của nó đọc truyện rồi tán gẫu cho qua ngày.

Một giờ chiều tôi đã ý ới ở cổng nhà Linh, mẹ Linh ra mở cửa cho tôi, cô nói:

” Cháu lên xem con Linh nhà cô làm sao từ trưa đi học về không chịu ăn cơm, cũng không nói năng gì, cứ nhốt mình ở trên phòng.”

Nghe có mùi chẳng lành, tôi dạ một tiếng rồi chạy thẳng lên phòng nó. Đập vào mắt tôi là con Linh nước mắt nước mũi giàn dụa:

“Mày ơi, Long bỏ tao rồi…”, vừa hết câu nó lại òa khóc làm tôi cũng phải luống cuống chạy lại vỗ vai dỗ dành, nó giờ chẳng khác gì đứa con nít, cứ bù lu bù loa cả lên. Đợi nó nguôi ngoai tôi mới hỏi:

“Nào, kể tao nghe coi, sao Long nó lại bắt nạt mày đến mức này? Nếu đúng là sự thật, tao sẽ thay trời hành đạo quyết không nương tay với nó”

Như được đà nó tuôn một tràng nào là Long không thương nó nữa, nào là Long không tôn trọng nó, nhưng chung quy lại nó chốt một câu đến tôi cũng thấy uất ức:

“Sáng nay, tao gặp nó đi cùng con Quỳnh, nhìn chúng nó tình cảm lắm, tao gọi điện hỏi nó thì nhận được lời chia tay mày ạ.”

Tuy vậy tôi cũng sớm đoán được điều này, An là thằng đàn ông dở, tính khí thì nắng mưa thất thường suốt ngày giận dỗi vớ vẩn làm người yêu của nó quay như chong chóng, còn con bé Quỳnh kia, chưa kể đến chuyện nó là hoa khôi của trường thì cái tính nết tiểu thư dịu dàng, thục nữ của nó cũng khiến bao thằng xin chết còn không có cửa. Lần này con bạn tôi gặp phải đối thủ quá mạnh rồi. Khẽ thở dài, buông một câu:

” Mai hẹn gặp mặt trực tiếp nói chuyện, hết yêu thì buông, một thằng như thế không đáng cho mày tàn phai nhan sắc. Nếu mày không nghe tao tao sẽ mặc không quản nữa.”

Thanh xuân, thanh xuan
Thanh xuân ấy của chúng tôi thật đẹp

Linh quẹt nước mắt, nhìn tôi cố rặn ra một nụ cười không thể kinh dị hơn, tôi bật ra cười lớn, bỗng chốc căn phòng nhỏ tí của nó ngập tràn tiếng cười của hai đứa. Sáng hôm sau, nhờ sự giúp đỡ của tôi, hai đứa cúp học buổi sáng rồi hẹn Long ra ngoài nói chuyện, tôi chỉ đứng nhìn từ xa, không biết hai đứa nói chuyện gì nhưng lúc quay lại, Linh có thái độ lạ lắm. Về nhà tôi tôi hỏi gì nó cũng không nói, tôi biết nó là đứa bồng bột, sốc nổi nhưng lại cực kì nặng tình, chuyện giữa nó và Long kết thúc cũng là một cú đả kích lớn với nó. Ngày hôm đó, tôi nói dối mẹ Linh là nhà trường cho nghỉ học thêm rồi đưa Linh về nhà tôi. Tôi nghĩ nó sẽ lại ôm tôi khóc một trận ra trò, kể hết nỗi lòng. Nhưng không, hôm nay Linh im ắng quá làm tôi có cảm giác bất an:” Con bé này lại định làm gì đây?”

Đột nhiên nó lên tiếng:” An này, Tao biết thằng Long giờ với tao không đáng một xu, nhưng tao tiếc tình yêu mà tao bỏ ra mày ạ. Tao không tài nào nghĩ thông được.”

Nghe Linh buồn buồn nói như vậy tôi lại nghĩ đến mẹ, ngày bố rời bỏ hai mẹ con cũng là vì người đàn bà khác, nhưng tôi hiểu mẹ, nếu đã không còn tình cảm, không còn trách nhiệm, có cố giữ lại cũng chẳng có gì tốt đẹp. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy mẹ một mình ngồi trong phòng mà khóc. Đến giờ khi thấy Linh như vậy tôi mới hiểu tại sao mẹ lại như thế.

Tôi không trả lời Linh cứ ngồi im nghe hết tâm sự của nó, vừa nói nước mắt vừa lặng lẽ rơi, tôi cũng chẳng cầm được lòng mình khóc theo. Sau ngày hôm đó, linh như một người khác, nó coi Long là người vô hình dù hai người có đi đối diện nhau, nó cũng chăm chỉ học hành hơn, Hai đứa bạn thân chúng tôi cứ thế cùng nhau đi hết quãng đời học sinh rồi thuận lợi thi đỗ cùng một trường đại học. Sau này, An yêu một anh hơn nó 2 khóa, anh rất điềm tĩnh chững chạc, và nhất là anh luôn nhường nhịn, chịu đựng cái tính khó ưa của nó. Có lần uống say nó nói với tôi:

“Anh ấy là người thứ 2 ngoài mày chịu được tính nết cổ quái của tao. Nhưng đôi lúc tao vẫn nghĩ về Long, mối tình đầu của tao, suốt 3 năm tao cứ giữ mãi cho đến khi anh ấy đến tao mới thực sự mở được lòng mình.”

Tôi trầm ngâm nhìn nó và tiếp tục nghe nó nói:”Một phần thanh xuân của tao khi có Long ở đó là một cơn mưa rào, tao thích thú tắm mưa rồi để bị cảm lạnh. Nhưng nếu hỏi tao khi được quay lại thời điểm đó tao có chọn Long hay không thì câu trả lời vẫn là có.”

Tôi mỉm cười thỏa mãn, bởi chúng tôi đã cùng nhau đi qua thanh xuân, đi qua những cơn mưa rào tầm tã ấy, dù có bị ướt sũng và cảm một trận thật nặng nhưng nếu có thể hãy để chúng tôi quay lại thanh xuân ấy một lần.